trì của tôi

Chương 43: 1

Lúc Giang Tùy ra đi, Châu Trì vẫn tồn tại cố kỉnh điện thoại cảm ứng, Giang Tùy coi cậu, hỏi: "Chuyện gì thế? Ai tìm hiểu cậu à?"

Bạn đang xem: trì của tôi

Châu Trì nhấp lên xuống đầu: "Không với gì, lời nhắn lăng xê thôi." Cậu bịa đặt điện thoại cảm ứng thanh lịch một phía, đứng lên nhận lấy tô súp, ko thể hiện nay biểu tình gì.

Ăn tối đoạn, nhị người cùng với nhau dọn dẹp và sắp xếp. Châu Trì cọ chén chén, Giang Tùy vệ sinh dọn phòng bếp, bàn ăn, vệ sinh dọn kết thúc mới mẻ vạc hiện nay Châu Trì vẫn tồn tại ko cọ đoạn nữa.

Cô trải qua coi, hỏi: "Muốn tôi phụ một tay không?"

Châu Trì nói: "Không cần thiết, cậu ra phía bên ngoài ngồi trước cút."

Giang Tùy cũng ko ra đi, đứng cạnh Châu Trì, coi cậu dành hết thời gian.

Trong căn nhà phòng bếp không tồn tại điều tiết, tương đối ngột ngạt. Rửa chén đoạn, bên trên trán Châu Trì tiếp tục lấm tấm một tầng các giọt mồ hôi.

Cậu rời khỏi phòng tiếp khách, ngồi xuống ghế sofa, cũng ko biết đang được suy nghĩ gì.

Giang Tùy lấy khăn của tớ đem đến cậu: "Cậu vệ sinh các giọt mồ hôi cút."

Châu Trì thời điểm này mới mẻ giật thột, tương đối khí ngẩn người một chút ít.

Giang Tùy vừa phải mỉm cười nhẹ nhõm vừa phải fake cỗ than: "Làm gì nhưng mà ngây ngốc rời khỏi vậy?" Cô ngồi lân cận cậu, giơ tay phủ cái khăn mặt mày lên trên bề mặt cậu, nhẹ dịu vệ sinh.

Khuôn mặt mày được vệ sinh thật sạch thoáng mát, đặc biệt tự do thoải mái.

Châu Trì ngồi yên tĩnh ko động che.

Giang Tùy vệ sinh đoạn, lăm le lấy khăn cút giặt thì bị cậu hội tụ lại.

Châu Trì đứng lên, kéo cô nhập lòng.

"Để tôi ôm một chút ít." Cậu nhỏ tiếng nói.

Giang Tùy ừ một giờ đồng hồ nhập trong cổ họng, ngoan ngoãn ngoãn tựa nhập lòng cậu, mặt mày áp sát lên vai, ngăn cơ hội với khung hình miếng mai của cậu chỉ qua chuyện một chiếc áo Tshirt mỏng dính manh.

Kể kể từ buổi sáng sớm ngày qua ko mừng cho tới giờ, rõ nét mới mẻ gần đầy nhị ngày, nhưng mà nhường nhịn như xúc cảm tiếp tục kể từ lâu lắm.

"Châu Trì." Giang Tùy một tay vẫn cố kỉnh khăn mặt mày, tay tê liệt vòng đeo tay rời khỏi bao bọc lấy thắt sống lưng cậu, thì thầm: "Sau này tôi tiếp tục để ý rộng lớn."

"... Cái gì?"

"Chính là Trần Dịch Dương ấy." Giang Tùy nói: "Nếu như về sau cút bữa sáng gặp gỡ cậu tao, thì tôi tiếp tục mua sắm đem về, ko ngồi tê liệt ăn với cậu tao nữa, căn vặn bài xích cũng sẽ không còn tìm hiểu cậu tao, tôi rất có thể cút căn vặn người không giống, tuy nhiên nhưng mà..." Cô do dự một khi, đủng đỉnh rãi nói: "nếu như vô tình gặp gỡ bên trên lối đi học tập, thì không tồn tại cơ hội này tránh khỏi rồi, suy cho tới nằm trong đều là kẻ thân quen biết, ko thể này coi như người kỳ lạ được, như vậy là bất trang nhã trúng không? Tôi tiếp tục nỗ lực ko rỉ tai nhiều với cậu tao nữa, nếu mà phiên sau cậu lại phát hiện, chớ với ko căn vặn nhưng mà tiếp tục tức phẫn nộ được không?"

Châu Trì trầm khoác nửa ngày, vòng đeo tay tương đối siết chặt lại, mặt mày tì nhập trán cô: "Ừm."

Khuôn mặt mày cậu đặc biệt rét.

Giang Tùy ko động che, nhằm cậu ôm như thế một khi lâu.

Đợi cậu buông tay, cô mới mẻ ngửng đầu coi, tráng lệ nói: "Châu Trì, cậu là các bạn trai của tôi, ko nên ai không giống, tôi hiểu rất rõ ràng điều này, cũng tiếp tục chỉ chất lượng tốt với 1 mình cậu."

*

Rất nhanh chóng đang đi tới tám giờ, Châu Trì tách ngoài chống trọ của Giang Tùy, tự động bản thân cù quay về ngôi trường.

Khuôn viên ngôi trường vô nằm trong yên tĩnh tĩnh, đèn khí vào cụ thể từng tòa căn nhà vẫn thắp sáng sủa trưng. Thời đặc điểm đó, toàn bộ học viên nội trú và học viên lớp 12 vẫn tồn tại đang được nhập giờ tự động học tập.

Châu Trì lấy xe đạp điện kể từ kho bãi đậu xe cộ rời khỏi, ở xung quanh sảnh thể thao giẫm nhị vòng, vận tốc đặc biệt nhanh chóng, sau nằm trong lại vội vàng vàng phanh vội vàng. Cậu kháng xe cộ lên kho bãi cỏ, thò tay nhập biu áo lấy dung dịch lá.

Trong túi trống rỗng ko.

Xem thêm: xuyên thành hoàng hậu của cháu trai hoàng đế

Lúc vừa phải mới mẻ tách cút đã trở nên Giang Tùy lấy rơi rụng, cô lại tương đương như trước đó tê liệt, không thích cậu kế tiếp thuốc lá.

Châu Trì ngồi xuống kho bãi cỏ, lấy ống ống tay áo vệ sinh các giọt mồ hôi bên trên trán.

Không với cơn dông này thổi cho tới, không khí vô nằm trong ngột ngạt, tương tự báo hiệu ngày mai sẽ sở hữu được một trận mưa đồ sộ.

Châu Trì lôi điện thoại cảm ứng rời khỏi, gọi nhị phiên mới mẻ với người nghe máy.

Đầu mặt mày tê liệt đặc biệt tiếng ồn ào, nhập giờ đồng hồ huyên náo nghe thấy một câu "Alo" vang cho tới.

"Bàn Tử," Châu Trì cau mày: "Cậu đang được ở đâu vậy? Ồn quá."

"Hả, Trì ca, thiệt sự là anh đấy à?" Bàn giấy Tử đặc biệt kinh ngạc: "Em còn tưởng anh bấm lộn số cơ." Cậu tao đang được chơi trò giải trí với vài ba phụ thân nam giới sinh nhập quán net ở Mi trở nên, ko ngờ rằng thời điểm này Châu Trì lại gọi điện thoại cảm ứng cho tới.

Bàn Tử vẫn tồn tại đặc biệt trọng tình huynh đệ, vứt lại đám các bạn, chạy ra phía bên ngoài tìm hiểu một Tolet yên tĩnh tĩnh nhằm nghe.

"Em trên đây, sao đùng một phát anh lại gọi điện thoại cảm ứng thế?" Cậu tao căn vặn Châu Trì.

"Cậu đem số điện thoại cảm ứng của tôi cho tới Lâm Tư?"

Bàn Tử ngẩn người, vội vàng à ừ nhị câu, hồ đồ chối tội: "...Cái tê liệt...Em không tồn tại."

Trong lòng Châu Trì căn bạn dạng tiếp tục xác minh chắc hẳn chắn: "Tôi biết là cậu."

Bàn Tử quá bất ngờ, Châu Trì thế và lại ko hề khó tính, thiệt là khan hiếm Lúc. Cậu tao tiếp tục thân quen biết Châu Trì được vài ba năm, so với loại trường hợp như này, Châu Trì chắc chắn rằng tiếp tục vạc hỏa, thế nhưng mà thời điểm hôm nay lại thiệt điềm đạm.

Xem rời khỏi ko nên gọi năng lượng điện nhằm căn vặn tội.

"Được rồi được rồi, em quá nhận, là em đem đấy." Bàn giấy Tử thoải mái quá nhận, "Chị Lâm Tư tìm hiểu em căn vặn bao nhiêu phiên, em không vấn đề gì nhưng mà kể từ chối được, chị ấy phát biểu với việc vội vàng nên tìm hiểu anh, lại phát biểu là..." Nói cho tới trên đây, ngay lập tức ngừng lại, không đủ can đảm phát biểu tiếp: "Nói u anh bệnh trở nặng rồi, do đó em mới mẻ cho tới."

Đầu thừng mặt mày tê liệt yên ắng như tờ.

Bàn Tử lấy không còn can đảm và mạnh mẽ lại phát biểu một câu: "Trì ca, em coi chị Lâm Tư cũng ko như đang giả dối, anh vẫn muốn...quay về coi sao không?"

"Cậu thì hiểu đồ vật gi." Giọng phát biểu của Châu Trì đùng một phát trở thành lạnh giá.

Bàn Tử cảm nhận thấy một luồng không khí lạnh thổi kể từ mặt mày tai, gãi gãi đầu, ko biết nên phát biểu sao. Đối với việc căn nhà Châu Trì, cậu tao cũng nghe vị trí này vị trí tê liệt được bảy tám phần, cộng đồng quy lại thì cũng hiểu rõ phiên phiến, tuy nhiên rõ ràng thì cũng ko bao nhiêu rõ nét.

Dù sao, cậu tao cũng thấu hiểu, Châu Trì kể từ khi sinh rời khỏi cũng ko vinh quang gì, khi còn nhỏ tuồng như theo đòi u, cuộc sống đời thường có vẻ như trở ngại, về sau cho tới tầm mươi tuổi tác, ko biết vì sao đùng một phát lại bị đem về Châu gia, nghe nói u cậu thay đổi cậu nhằm lấy một lượng tiền rộng lớn.

Cuối nằm trong, với nên thực sự hay là không, cậu tao cũng ko chắc chắn rằng.

Bàn Tử vẫn nỗ lực thuyết phục Châu Trì: "Không nên, Trì ca... anh chớ lao nguồn vào vị trí thất vọng nữa, chuyện gì thì đã và đang trôi qua chuyện rồi, sau cuối cũng chính là u anh..."

"Được rồi, cậu lặng mồm." Châu Trì cau mày: "Tôi không tồn tại u."

"..."

Bàn Tử ko biết nên phát biểu tăng gì nữa, đem tay lên gãi gãi đầu, sau cuối phát biểu một câu: "Oh. Em ko phát biểu nữa, thế rốt viên anh gọi năng lượng điện cho tới em thực hiện loại gì?"

Đầu giây mặt mày tê liệt trải qua chuyện vài ba giây trầm khoác, sau cuối Bàn giấy Tử nghe thấy một câu: "Sau này chớ cho tới số của tôi cho tất cả những người không giống."

Nói đoạn ngay lập tức ngắt điện thoại cảm ứng.

Bàn Tử khịt khịt mũi nhị loại, nhét điện thoại cảm ứng vào bên trong túi quần, nhân tiện cút xả một vạc. Lúc kéo quần lên, cậu tao tựa hồ nước đùng một phát phản xạ một chút ít, quan sát rất có thể Châu Trì đang được không dễ chịu trong tâm địa nhưng mà ko biết tỏ bày nằm trong ai, do đó mới mẻ tìm hiểu cậu tao phát biểu một chút ít, này ngờ đâu gọi phát biểu đoạn thì trong tâm địa lại càng không dễ chịu rộng lớn.

Xem thêm: phu nhân thiếu tướng thỉnh ngài về nhà

Cúp điện thoại cảm ứng, Châu Trì ngồi một khi.

Trong mùng tối mò mò mùng, cậu phong phanh ngồi tê liệt, ko biết nhập đầu đang được suy nghĩ đồ vật gi, vô nằm trong láo loàn. Nhưng sau cuối, cậu lại ghi nhớ cho tới Giang Tùy.

Từ kể từ điềm đạm quay về, tiếp sau đó đứng lên dắt xe cộ cút.