cơn mưa đầu mùa truyện full

Cô kinh sợ hình hình ảnh như quỷ dữ này của anh ý, kinh sợ hãi nguyên con người đen sạm tối phía bên trong anh.

“Chúng tao căn bạn dạng không tồn tại tình yêu. Vương Kiến Hạo, nếu như anh ko yêu thương van anh cứ buông tay rời khỏi.” Đôi đôi mắt cô lấp lánh lung linh, tựa như những vì như thế sao tinh ma tú đang được dăng bản thân ngoài khung trời đen sạm kịt cơ, lại tựa như những đốm lửa nhỏ bùng lên đằm thắm tối tăm mịt mùng, thắp sáng sủa cơn chiêm bao của riêng biệt anh, khiến cho anh choàng tỉnh và đối lập với thực bên trên rằng, anh chuẩn bị thất lạc cô rồi.

Bạn đang xem: cơn mưa đầu mùa truyện full

Lực đạo tay của Vương Kiến Hạo lỏng dần dần rồi cứ thế tách xa xôi ngoài mồi nhử vai đang được run rẩy lên theo đòi từng nhịp thở mạnh mẽ của Đường Tử Hân. Anh đang được run rẩy rẩy, từng ngón tay cũng bại liệt đần độn. Tâm trí anh lại trôi về điểm này cơ, khoảnh tự khắc này cơ và bóng hình này cơ.

Con tim thắt lại, xúc cảm như từng rễ thần kinh nằm trong tĩnh mạch máu đứt phựt, cả khung hình nhập tức tự khắc rớt vào rỗng trống rỗng bi quan.

Vương Kiến Hạo nhìn người phụ phái nữ bên dưới đằm thắm, nhìn cho tới xuất thần, anh kể từ từ đứng trực tiếp dậy, cả khung hình đều đang khiến trái khoáy khẩu lệnh. Giống như 1 giờ đồng hồ gọi rộng lớn, anh thức tỉnh kể từ cơn chiêm bao nhiều năm.

Người phụ phái nữ trước đôi mắt anh, anh đem yêu thương không?

Không, cô ko cần người anh yêu thương.

Hóa rời khỏi từ xưa đến giờ loại bóng của quá khứ trước đó chưa từng buông thả mang đến anh, vậy nên dù rằng anh nỗ lực thế nào thì cũng ko thể bay ngoài.

Và giờ đây điều anh nên thực hiện là buông tay sao?

Một luồng xúc cảm khó khăn rất có thể gọi thương hiệu mạnh mẽ cháy nhập anh.

Đường Tử Hân ngồi dậy, đôi mắt đối đôi mắt, nỗi cô độc cơ của anh ý tương tự quỷ trận vây lấy tầm đôi mắt cô, cứ thế cô vô thức run rẩy người tuy nhiên ko thể biết lí vì thế là vì như thế sao.

Người nam nhi cứ đứng như thế, nhìn cô mãi, trong cả mi đôi mắt cũng ko chớp, anh ko trình bày gì cả.

“Vương Kiến Hạo, kết cổ động rồi.”

Chỉ với cùng một lời nói, cô đang được trọn vẹn bóp vỡ toàn bộ, nhập cơ đem cả trái tim anh.

Ánh đèn vàng nhòa ảo, bên phía ngoài trăng sao bị mây đen sạm lép vế, dông tố đùng một phát chuyển làn phân cách nổi mạnh, quật nhập bao nhiêu ngọn cây bạch trái khoáy ngoài cơ. Cửa buột kêu lên từng giờ đồng hồ cót két, tấm rèm White thổi tung như cánh áo của quỷ phái nữ. Mé tai nhị người chỉ mất giờ đồng hồ dông tố ù ù tương tự giờ đồng hồ của những người bị tiêu diệt gọi về.

Gió bên phía ngoài thổi qua chuyện gò má của anh ý, đem toàn bộ những rét rét mướt ươm lên nụ cười cợt quỷ dị kia:“Bây giờ anh mang đến em cút, ko sớm thì muộn em cũng tiếp tục quay trở về. Hoặc là tự động nguyện, hoặc là ép buộc, hoặc là giam giữ em đến mức Mặt Trời cũng ko thấy bóng.”

Quyết ấn định đã mang rời khỏi chỉ trong mỗi khoảng tầm lặng ngắt của tất cả nhị.

Cô mong muốn tự tại, anh tiếp tục mang đến cô, ko trở nên yếu tố. Điều anh mong muốn là toàn bộ chính thức lại, quan hệ này tiếp tục không tồn tại hận oán, không người nào nợ ai, và rất có thể cô tiếp tục rất có thể đơn giản gật đầu đồng ý rộng lớn.

Vương Kiến Hạo con quay sống lưng, anh cứ thế bước từng bước cô độc, cũng trước đó chưa từng ngoảnh đầu lại.

Đường Tử Hân đem chút khó khăn tin tưởng nhìn theo đòi anh, toàn bộ cơ thể cứng đờ, tương tự như nghe cần chuyện động địa kinh thiên. Có một nỗi nhức này cơ vùng dậy, như bóp nghẹt lấy huyết cai quản.Bóng sống lưng vững vàng chãi ấy, từ từ bặt tăm trước đôi mắt cô, cũng từ từ ra đi ngoài đời cô.

Muốn vùng dậy rồi chạy nhanh chóng cút, chỉ việc kéo bàn tay anh lại tất cả có lẽ rằng tiếp tục về bên như ban sơ.

Một loại kéo tay không thể thắng lợi được lí trí mạnh mẽ và uy lực, cô cứ vậy ngồi yên lặng, toàn bộ cơ thể không cử động tương tự một pho tượng.

Bây giờ việc cô nên thực hiện đó là chính thức lại một cuộc sống đời thường mới mẻ, một cuộc sống đời thường tuy nhiên không tồn tại anh, thường ngày thức dậy được xem là đơn độc 1 mình. Không đem góc nhìn êm ả, không tồn tại những loại ôm, không tồn tại những câu nói. trêu chọc, toàn bộ tiếp tục thất lạc không còn.

Ham mong muốn cho tới bao nhiêu cũng cần buông tay.

Đêm cơ, mang trong mình một con xe tách cút, mang trong mình một nỗi trống vắng dồn về.

Đêm cơ, cô lặng lẽ ngủ 1 mình. Trong đầu, tràn ngập hình bóng của một người nam nhi.

Đêm cơ, cô mơ thấy anh, mơ thấy từng tối đều ôm anh chìm nhập giấc mộng, hằng sáng thức dậy đều rất có thể ngắm nhìn và thưởng thức anh, từng tối đợi anh đi làm việc về rồi trình bày một câu 'Anh về rồi'. Tưởng tuồng như tiếp tục hạnh phúc từ thời điểm ngày này qua chuyện ngày không giống, tuy nhiên rồi toàn bộ vỡ, cô thấy chủ yếu bản thân xách khăn gói cút bên dưới mưa, anh đứng trước cửa ngõ nhìn theo đòi từng bước đi của cô ý, góc cửa Trấn Thủy đóng góp lại, anh nhìn mưa xuyên qua chuyện tầm đôi mắt, mưa rét mướt hắt nhập khuôn mặt cương nghị ấy... Thoáng chốc toàn bộ đều là li biệt nhức thương.

Cũng nhập tối cơ, cô khóc nhập cơn mơ của bạn dạng đằm thắm, đau nhức tương tự như bị tiêu diệt cút một đợt.

-*-

Say Tình.

Một người nam nhi Open chống VIP cút nhập. Mé nhập chống nhạc nhẽo ồn ào đinh không còn cả tai óc, nổi tiếng cười cợt khinh khích của bao nhiêu cô cút khách hàng vang lên, nghe thế nào thì cũng thiệt lẳng lơ, ẻo lả.

Mạn Ngưu Trình tiếp cận cuối chống bao, trái khoáy nhiên là đàn đem “động rắn uỷ thác hoa” ở phía trên. Một mùng ân ái kích tình lọt được vào đôi mắt anh tao. Ba người phụ phái nữ gần như là trần chuồng đang được thay cho nhau thao tác cạnh bên người nam nhi đang được sớm bất tỉnh nhân sự nhân sự. Trên bàn rượu, chai rượu trống rỗng hóa học trở nên từng mặt hàng, còn tồn tại cả vài ba chai bị đá lăn lóc lóc bên dưới nền khu đất.

“Vương Kiến Hạo, mau tỉnh dậy.” Mạn Ngưu Trình tiếp cận, đẩy những cô ả đang được vây xung quanh cơ rời khỏi rồi vỗ lên phía trên mặt Vương Kiến Hạo vài ba loại, lên giờ đồng hồ cổ động giục.

Mấy cô ả cơ sắp tới khoảnh tự khắc sung mãn lại bị kẻ không giống đập phá đám thì ngay tắp lự tức phẫn nộ, còn cả gan dạ tiến bộ cho tới đẩy cả Mạn Ngưu Trình ra:“Mạn thiếu hụt, Vương thiếu hụt đang được được chấp nhận Cửa Hàng chúng tôi tùy tiện thực hiện xuyên suốt đêm, ngài ấy đang được cực kỳ hưng phấn, chớ ai làm phiền.”

Mạn Ngưu Trình nghe vậy ngay lập tức nổi xung đùng đùng:“Con u nó! Bị ngu à? Bất tỉnh thế cơ tuy nhiên hưng phấn vị trí nào? Lăn cút nơi khác chơi!”

“Nhưng Vương thiếu hụt đang được hứa tiếp tục thưởng mang đến Cửa Hàng chúng tôi một không nhiều rồi.”

“Thưởng loại gì?”

“Bất cứ cái gì Cửa Hàng chúng tôi mong muốn.”

Mạn Ngưu Trình kháng nạnh, trợn mắt:“Muốn đem thưởng thì kéo cho tới gặp gỡ tôi ngày mai, thưởng còn to hơn cả thương hiệu bọn họ Vương này. Giờ ranh hồn thì cút ngay!”Ba cô ả đôi mắt mũi sáng sủa rực, nghe thấy chữ “thưởng lớn” lại còn hưng phấn rộng lớn khi nãy:“Mạn thiếu hụt, ngài lưu giữ lưu giữ câu nói. đấy!”

Nói đoạn cả tía nhặt không còn vật rơi rớt bên trên sàn lên, ko cần thiết câu xua đuổi người tiếp sau của Mạn Ngưu Trình cũng tự động giác cụp đuôi cút thất lạc.

Mạn Ngưu Trình tiến bộ cho tới vài ba bước, Vương Kiến Hạo ở bị tiêu diệt dí bên trên ghế sofa, áo đã biết thành bao nhiêu cô cơ lột rời khỏi, như ý anh tao cho tới sớm ko thì quần cũng trở thành lột rời khỏi thất lạc.

Mạn Ngưu Trình đá đá bao nhiêu loại chai bên dưới khu đất, kiểm đếm sơ sơ với bao nhiêu chai nhằm bên trên bàn thì cũng cần rộng lớn mươi chai Swings. Anh tao ngồi xuống cạnh Vương Kiến Hạo, ko cuống quýt gọi dậy. Sở dạng nốc rượu như nước này của Vương Kiến Hạo anh tao đã từng được thỉnh giáo qua chuyện, chỉ là lúc cơ thương hiệu này cực kỳ khổ đau, tợp thường xuyên tía ngày ngay lập tức ko ngơi nghỉ ngơi, anh tao gọi người cho tới lôi Vương Kiến Hạo về, sau cùng lại bị thương hiệu ôn thần này lấy chai rượu trống rỗng đập kể từ thương hiệu này cho tới thương hiệu không giống.

Đêm ngày hôm qua, Vương Kiến Hạo đem gọi Mạn Ngưu Trình cho tới đùa bời, cho tới sáng sủa Mạn Ngưu Trình tách cút, nào ngờ đâu cho tới chiều ngày ngày hôm nay vẫn thấy thương hiệu bạn tri kỷ ngập trong cơn u mải miết, còn ko biết Mặt Trời đang được bên trên đỉnh Hay những Mặt Trăng đã nâng sao lên.

Mạn Ngưu Trình ko Chịu đựng được ngay lập tức vùng dậy đá nhập người Vương Kiếm Hạo sao quá phiền toái, tuy nhiên thương hiệu các bạn này toàn bộ cơ thể mượt oặt như loại xác bị tiêu diệt, đến mức loại nhíu mi cũng không tồn tại.

Hai tía người đáp ứng phái nam được gọi cho tới, công cộng mức độ nằm trong Mạn Ngưu Trình nâng Vương Kiến Hạo tách ngoài Say Tình.

Chiếc xe pháo tạm dừng, Đường Tử Hân cho tới trúng vị trí tuy nhiên Đường Tâm gửi cho tới. Đây là một trong quần thể căn hộ mới mẻ xây cơ hội trung tâm thành phố Hồ Chí Minh chỉ tía cây số, tuy nhiên đàng xá lại tiện lợi, tiện đàng đến mức công ty lớn của cô ý và Đường Tâm.

Căn ngôi nhà tuy nhiên chị tìm kiếm ra ở tại tầng loại mươi, Đường Tâm và gia chủ đều đang đi vào phía trên kể từ sớm. Căn ngôi nhà này thực rời khỏi là của một người các bạn của Đường Tâm, đang được khi mang đến mướn thì vừa khít gặp gỡ cần nhị người đang được thăm dò ngôi nhà.

Đường Tử Hân và Đường Tâm tiến bộ nhập nhìn qua tòa nhà. Nhà khá rộng lớn lại rất là thông thoáng đãng, thoáng mát. Tông mi chủ yếu là white color ngà nhẹ nhõm nhẹ nhõm. Tổng nằm trong đem tía buồng nghỉ, một phòng tiếp khách, chống nhà bếp và phòng tắm. Thiết kế tiếp di chuyển cũng tương đối tiện lợi, đều trúng ý của nhị bà mẹ.

Đường Tử Hân tự động bản thân cút lựa chọn chống, cơ 1 căn chống ở cuối. Khi mới mẻ phanh cút nhập, tông màu nền color xám sinh ra trước đôi mắt cô, tiếp sau đó là một trong cái nệm đơn và một không nhiều đồ dùng tiện nghi. Cô tiến bộ nhập, phanh tung rèm cửa ngõ, căn chống này ở ngay lập tức phía dông tố, lại thoáng mát dễ chịu và thoải mái. Đường Tử Hân có khả năng sẽ bị thất lạc ngủ nếu như chống quá sáng sủa tuy nhiên như ý căn chống này đem màu sắc âm u, vừa ý cô ngay lập tức tức tự khắc tuy nhiên cũng không cần thiết phải tô sửa lại. Đường Tử Hân ra quyết định tiếp tục lấy chống này, còn Đường Tâm thì lựa chọn chống ngay lập tức cạnh bên.

Nhà đã và đang đem người lau chùi và vệ sinh thật sạch trước cơ nên chỉ việc đem vật cho tới là ngay lập tức ở được. Nghe nhị người hội ý mong muốn đem tới luôn luôn ngày mau nên gia chủ chất lượng bụng cút tiến công rời khỏi nhị cái chiếc chìa khóa mang đến bà mẹ từng người một chìa.

Trong lòng Đường Tử Hân thấy bổi hổi nao nức, vậy ngày mai cô sẽ có được lại một tờ giấy tờ White, cô tiếp tục tự động vẽ tự động tô, ko cần tùy thuộc vào ai.Hai bà mẹ bên cạnh nhau cút ăn một giở no nê mới mẻ con quay về bên.

Lúc Đường Tử Hân về cho tới Trấn Thủy thì một cái xế hộp xa xôi kỳ lạ cũng vừa vặn khi tách cút. Chiếc xe pháo cơ Vương Kiến Hạo cũng có thể có một cái, đơn giản của anh ý color xám, của những người này là gold color chóe.

Tiêu Dữu nhìn thấy bóng hình Đường Tử Hân cút vào trong nhà ngay lập tức chạy ngay lập tức cho tới, gấp rút cổ động giục cô:“Cô mau lên chống coi cậu ngôi nhà thế này. Vừa nãy Mạn thiếu hụt đem cắp cậu ấy về, cậu ngôi nhà tợp rượu say mèm, người giá hừng hực.”

Đường Tử Hân nghe vậy ngay lập tức chạy nhanh chóng lên chống.

Đúng như câu nói. Tiêu Dữu trình bày, Vương Kiến Hạo say cho tới phỏng ko biết trời trăng gì, cô gọi tuy nhiên ko hề phản xạ, còn nếu không nhận ra ngực anh phập phồng thở thì cô nghĩ về anh đó là xác bị tiêu diệt.

Nửa đằm thắm bên trên của Vương Kiến Hạo nhằm trần, bên trên vòm ngực rắn kiên cố các giọt mồ hôi vã rời khỏi ròng rã ròng rã. Đầu tóc anh rũ rượi, bên trên người chỉ độc hương thơm rượu nồng, dung dịch lá và toàn quốc hoa của phụ phái nữ. Mỗi đợt cô ngửi thấy hương thơm này thì tâm địa cô lại vô thức oằn oại, chỉ mong muốn ói thốc ói dỡ ra phía bên ngoài, cả đợt này cũng ko nước ngoài lệ.

Đường Tử Hân dìm khăn nhập nước rét mướt tiếp sau đó vắt thô, tiếp cận vệ sinh người mang đến Vương Kiến Hạo, cô lướt tay cho tới đâu vị trí này đều giá như hơ lửa, nhờ đem khăn rét mướt mới mẻ nhẹ nhõm cút đôi chút.

Cô biết những khi tâm lý anh ko chất lượng anh tiếp tục tìm về rượu, tuy nhiên ko nghĩ về anh lại tợp như mong muốn bị tiêu diệt thế này. Cứ từng giọt các giọt mồ hôi của anh ý rơi xuống cô lại ko nén được xót xa xôi nhức lòng.

Vương Kiến Hại ngủ cực kỳ sâu sắc, cô đem làm cái gi anh cũng ko biết. Nhưng anh như đang được bực tức chuyện gì, tướng mạo ngủ ở cực kỳ ko yên lặng, nhị mặt hàng lông mi cứ nhíu chặt.

Đường Tử Hân phanh tủ ăn mặc quần áo rời khỏi, phía bên trong chỉ mất ăn mặc quần áo của riêng biệt cô, đem vài ba loại cô tự động mua sắm, đem loại anh mua sắm mang đến cô, vật anh mua sắm mang đến cô đều vứt lại.

Bỗng nhiên một cái áo ngủ white color kể từ ở bên trong gầm tủ rơi ra phía bên ngoài, cô nhìn cho tới lại vô thức thay cho lên. Đây là bộ quần áo ngủ tuy nhiên ngày cơ anh nằm trong cô cút mua sắm ở cửa hàng, tính đến giờ cô mới chỉ đem chưa tới năm đợt. Cô còn lưu giữ rõ rệt sau ngày cút cửa hàng cơ, bộ quần áo ngủ này được cô lôi rời khỏi đem, còn bắt cả Vương Kiến Hạo đem công cộng với bản thân, tuy nhiên anh nhất quyết ko động cho tới, đem bị cô tiến công bị tiêu diệt cũng ko đem.

~~~

Đường Tử Hân kể từ chống tắm rời khỏi, bên trên người tươm tất vớ một bộ quần áo ngủ mi White mới sắm ngày hôm qua. Cô đứng trước mặt mũi Vương Kiến Hạo, nhún lên nhún xuống:“Anh coi này, đem đẹp nhất không?”

Vương Kiến Hạo đặt điều quyển tập san thanh lịch một phía, tay khoanh lại trang nghiêm ngắm nhìn và thưởng thức cô, hai con mắt anh trầm lắng tuy nhiên nụ cười cợt bên trên mồm lại êm ả. Anh con quay xuay ngón tay, tâm sự một câu:“Xoay vài ba vòng coi này.”Cô nghe vậy ngay lập tức xoay, môi cánh khoét dẩu lên:“Em thấy rộng lớn quá.”

Vương Kiến Hạo vươn tay kéo cô lại, mang đến cô ngoan ngoãn ngoãn ngồi trong tim mình:“Rộng một ít chẳng sao, còn ăn còn rộng lớn, thế này là xinh rồi.”

“Hay anh cũng đem như thể em.” Ngón tay Đường Tử Hân lại ko nhịn được chọc chọc nhập cằm anh, rồi lại chọc nhập má.

“Không.” Anh khá cúi đầu, cắm lấy ngón tay nghịch ngợm của cô ý. Đường Tử Hân kêu một chiếc ngay lập tức rụt tay về.

“Mặc mang đến em coi rồi xoay một vòng như thể hồi nãy ấy, đem coi này.” Đường Tử Hân lắc lay cánh tay anh, giọng nũng nịu lộ rõ rệt.

Vương Kiến Hạo ngay lập tức đẩy cô rời khỏi, vẻ mặt mũi u ám:“Xoay một vòng? Rồi em tiếp tục tán tụng anh xinh chứ gì? Anh ko mặc!”

“Mặc một đợt rồi toá rời khỏi, mang đến em nhìn năm giây thôi.” Đường Tử Hân vẫn ko kể từ vứt ý muốn.

“Em tự động cút tuy nhiên nhìn em cút.”

Đường Tử Hân phẫn nộ quá ngay lập tức nhéo nhập hông của Vương Kiến Hạo một chiếc. Người nam nhi đau tới phỏng nảy toàn bộ cơ thể lên, anh ngay tắp lự trừng đôi mắt quát lác cô:“Điên đấy à?”

“Chẳng cần ngày hôm qua ở cửa hàng mặt mũi anh dày lắm sao? Giờ dày thêm thắt một ít cũng ko yếu tố gì đâu, chớ đem quan ngại.” Đường Tử Hân ngồi xuống, tay còn đem qua chuyện lấy lại bộ quần áo ngủ phái nam tuy nhiên nhìn như con trẻ con cái cơ trước mặt mũi anh.Vương Kiến Hạo thấy trướng đôi mắt ngay lập tức đoạt lấy bộ quần áo ngủ, vung tay ném văng rời khỏi xa xôi. Đường Tử Hân kinh hô lên một giờ đồng hồ, tiếp sau đó con quay rời khỏi lườm nguýt người nam nhi đang được ở nhiều năm bên trên nệm.

Cô tách ngoài nệm, cút lấy cái gì cơ sau khoản thời gian quay trở về ngay lập tức ném ngay lập tức nhập mặt mũi Vương Kiến Hạo, cô chỉ tay:“Mau, đem mang đến em xem!”

Vương Kiến Hạo thay cho loại vừa vặn mượt vừa vặn đuối đập lên phía trên mặt, anh trừng mắt, lại là cái quần con con cái voi đó!

Tưởng anh tiếp tục tức phẫn nộ quát lác mắng Đường Tử Hân nào ngờ đâu vẻ mặt mũi anh đùng một phát gian lận manh kỳ lạ thông thường, anh nhếch môi:“Hôm qua chuyện đẩy xe pháo cửa hàng tay anh mỏi rồi, theo đòi chân em cút từng loại cửa hàng cơ nữa, chân anh cũng đau tới tận ngày hôm nay, em mong muốn nhìn thì tự động đằm thắm hoạt động, đem mang đến anh đi?”

Đường Tử Hân đỏ hỏn mặt mũi tía tai, chỉ nhập mặt mũi anh:“Đồ lưu manh!”

Xem thêm: thời gian tuyệt vời bl

“Em còn mong muốn anh đem loại quần này rồi màn biểu diễn vài ba vòng, ai cao bồi phía trên hử?”

Nghe vậy Đường Tử Hân bỗng nhiên trèo lên nệm, chui chui rúc nhập lòng anh, thì âm thầm thì thào, nhìn cô hoan hỉ như 1 đứa trẻ:“Anh coi, con cái voi cơ xinh đẹp quá đỗi, đem khi anh đem nhập lại còn xinh đẹp rộng lớn. Em được sinh rời khỏi bên trên đời này đó là nhằm lĩnh giáo một mùng quần con này của anh ý cơ, anh ko đem nhập thì em tiếc trị khóc thôi. Anh mang theo, em tiếp tục ngay tắp lự tự sướng lưu lưu giữ thực hiện kỉ niệm, nếu như anh thấy rất cần phải tiến công đậm thời tự khắc huy hoàng này em tiếp tục bảo người in rời khỏi một đau đớn hình ảnh bự thiệt bự, luôn luôn nhớ chèn thêm vào cho anh nhị trái khoáy tim phía trên đầu rồi mang theo treo ngay lập tức trước cửa chính Trấn Thủy, em dám kiên cố, tiếp tục trở nên cực kỳ phẩm đó!”Mặt mi Vương Kiến Hạo đen sạm rộng lớn than thở, sau đó 1 hồi nghe cô thao thao bất tuyệt vậy là là cô chỉ mong muốn anh đem loại quần con cơ rồi mang đến cô tự sướng. Anh không biến thành điên, anh tuy nhiên đem nhập chắc chắn rằng có khả năng sẽ bị cô lôi rời khỏi thực hiện trò đùa mang đến thiên hạ.

Vương Kiến Hạo nhéo nhập má cô một chiếc, chân nặng trĩu đè lên trên người cô, vẻ mặt mũi ko một chút nào đứng đắn:“Chẳng cần em cũng mới sắm vật lót hử? Em cũng mau đem nhập, chu môi nháy đôi mắt mang đến anh chụp vài ba loại. Anh sai người thực hiện riêng biệt một quyển tập san vật lót mang đến em. Báo đảm hút khách nhất loại rạp! Lúc cơ em phổ biến, đem người yêu thích hâm mộ, một bước trở nên người của công bọn chúng cũng hãy nhớ là trả chi phí mang đến anh, bộ quần áo lót là anh mua sắm mang đến em.”

Nghe đoạn Đường Tử Hân thiệt hận ko thể một trị xé rách nát mồm anh, ăn trình bày chẳng bao nhiêu khi nghe đến xuôi tai.

Cô hậm hực đấm nhập ngực anh một chiếc, ko nối tiếp tranh giành cãi nữa. Cứ nghĩ về tiếp tục trêu được anh nào ngờ đâu lại bị anh vặn họng.

Vương Kiến Hạo phì cười cợt rồi hạnh phúc ôm cô, một khi sau nghe cô than thở lên một tiếng:“Mất mặt mũi quá!”

~~~

Có một số trong những chuyện thuộc sở hữu quá khứ, ko thể nghiền buộc nó trở nên chuyện của sau này. Con người cần học tập cơ hội buông vứt những loại chẳng còn là một của thời điểm hiện tại và về sau.

Bàn tay Đường Tử Hân xoa lấy cái áo ngủ bên trên tay, trong tim đau xót như bị ai cơ rạch ngực moi tim. Vành đôi mắt cô đỏ hỏn tưng bừng, còn nghĩ về bạn dạng đằm thắm ngu ngốc ko thôi, rõ rệt là đang được buông vứt tuy nhiên lại luyến tiếc day dứt.Muốn vùng dậy tuy nhiên nhị chân đang được ê độ ẩm mỏi nhừ, Đường Tử Hân cứ thế ngồi không cử động ở cơ.

Ngoài cơ từng đợt dông tố nổi lên, cây xanh xiêu lòng, trăng sao bị mây nhòa bao phủ thất lạc. Rèm cửa ngõ ngoài cửa ngõ bị thổi cất cánh, cứ tung lên rồi hạ xuống.

Vương Kiến Hạo bị giờ đồng hồ động mạnh thức tỉnh, mi đôi mắt tức thời ko phanh lên được, trước đôi mắt anh tối tăm u ám. Anh cựa bản thân, đùng một phát thấy toàn đằm thắm teo rút đau nhức, tâm trí choáng ngợp, tương tự như bị từng hồi búa đập nhập đầu.

Chống một tay xuống nệm, anh ngồi dậy, xung xung quanh lặng ngắt như tờ, hợp lý đã biết thành giờ đồng hồ dông tố thổi vần vật lấn lướt. thoắt nhiên từng thớ ruột oằn oại miên man, trước đôi mắt anh xoay vòng rồi lại xoay vòng. Vương Kiến Hạo lảo hòn đảo vùng dậy, cả khung hình xiên vẹo bước từng bước, ko nghĩ về rượu lại quấy rầy gớm ghê đến mức độ này.

Đường Tử Hân xoay đầu, một mùng chật vật của anh ý rớt vào đôi mắt, cô nhanh gọn nâng người dậy rồi chạy về phía anh. Vương Kiến Hạo nhận ra cô cũng ko trình bày gì, tuy nhiên cô cũng chỉ lặng ngắt dìu anh nhập chống dọn dẹp vệ sinh.

Người nam nhi trượt xuống, ko nén được tuy nhiên ói thốc ói dỡ nhập chuồng xí, tuy nhiên loại anh ói rời khỏi đơn giản nước, không còn gì cả, cứ ói cho tới mật xanh xao mật vàng đều chui ra phía bên ngoài.

Ngồi xuống cạnh anh Đường Tử Hân vỗ đều từng loại bên trên sống lưng anh, thấy anh nhập cỗ dạng như thế cô ko thể không phải lo ngại lắng. Thà anh cứ ói rời khỏi đầy đủ thứ đồ dùng ăn cô cũng yên lặng tâm 1 phần, đằng này chỉ mất nước với nước.

Rốt cuộc anh đang được tợp từng nào rượu? Vì chuyện cơ đem xứng đáng nhằm anh quấy rầy bạn dạng đằm thắm rời khỏi nông nỗi này?

Vương Kiến Hạo ngồi vật rời khỏi nền ngôi nhà, anh dựa sống lưng nhập tường, thở dốc các mùa trở ngại, cảm nhận thấy nôn mửa đoạn thì khung hình cũng dễ chịu và thoải mái cút một không nhiều.

Đường Tử Hân giặt khăn vệ sinh tiếp sau đó ngồi xuống trước mặt mũi anh, cẩn trọng vệ sinh mồm mang đến anh.

Bỗng nhiên Vương Kiến Hạo túm lấy tay cô, anh nuốt nước miếng, hai con mắt sâu sắc hẳm cứ nhìn cô chú ý, mãi một khi sau anh mới mẻ thều thào tâm sự một câu.

“Nếu em lựa lựa chọn tách cút thì chớ ăn ở chất lượng với anh, anh tiếp tục chẳng kìm được tuy nhiên lưu giữ em ở lại.”

Trái tim Đường Tử Hân quặn thắt, đem nỗi chua chát chạm nhập vị giác cô, tái tê thấu xương tủy.

“Anh say rồi.”

Vương Kiến Hạo đùng một phát vùng dậy, anh xoay người cô nhập tường rồi hung hăng hít xuống. Đường Tử Hân sững người, cả khung hình mềm mại trong tầm tay của anh ý.

Trong một tự khắc nước rét mướt ụp ập xuống, chẳng bao nhiêu chốc cả song đường thể của anh ý và cô ướt át,ướt đẫm sũng. Vương Kiến Hạo mải miết mê tỉnh tỉnh, nụ hít của anh ý mạnh mẽ và uy lực xâm lắc, Đường Tử Hân tương tự như một con cái thỏ nhút nhát, cô ko biết cần làm cái gi, nước rét mướt dội lên đầu cũng ko thể thực hiện cô tâm trí thấu đáo.

Tiếng xé áo vang lên, lấn lướt cả giờ đồng hồ nước chảy mặt mũi tai Đường Tử Hân.

Lửa cháy bùng bùng nhập người Vương Kiến Hạo, giờ đây trời đem sập xuống anh cũng sẽ không còn tạm dừng.Nụ hít cháy rộp của anh ý dịch rời mọi nơi bên trên người cô. Đường Tử Hân u ám phanh đôi mắt, trước đôi mắt cô người nam nhi này tương tự một thú dữ thực sự, từng điểm anh trải qua nhằm lại một vệt đỏ hỏn, tương tự như một vết mộc lưu lại tự do.

Trong lòng Đường Tử Hân giao động, nghĩ về cho tới ngày mai cần tách cút, vậy tối ni đem hoặc chăng chắc chắn cần mạnh mẽ cuồng phong một lần?

Vương Kiến Hạo thắt chặt vòng đeo tay, cả khung hình cô nàng êm ả thướt thả trong tim anh. Người nam nhi cúi đầu, mồm phanh rời khỏi ngậm lấy nụ hoa mới nở bên trên bầu ngực căng tròn trĩnh cương cứng của cô ý. Đường Tử Hân yếu mềm ngăn chặn các mùa tiến công của những người nam nhi. Phòng tuyến nhập cô đang được trọn vẹn sụp ụp, ngay lập tức bên dưới chân anh.

Tay anh luồn xuống, kéo khóa quần của cô ý, nhập một khoảng tầm tự khắc cô thấy bản thân trần truồng như 1 con cái con con, bị chủ yếu bàn tay anh tách bóc tẽ.

Nụ hít của Vương Kiến Hạo càng ngày càng cuồng si. Có trời triệu chứng giám, anh si mê khung hình cô cho tới điên loàn. Vậy tuy nhiên chỉ việc qua chuyện không còn tối ni, anh cần tách xa xôi hoa lá xinh đẹp nhất đang được lan ngát trong tim bản thân.

Bàn tay Đường Tử Hân bắt lại trở nên quyền, cô không đủ can đảm phanh đôi mắt tuy nhiên nỗi đau ê ẩm nhập cô cổ động giục cô cần thẳng tận mắt chứng kiến anh từ từ ăn lựa chọn thể xác bản thân.

Cô cúi đầu, thấy người nam nhi hạ người, anh cắm lên bụng cô, nụ hít dịch rời xuống. Tại điểm không khô thoáng nhất, cô cảm biến được một loại mượt ướt át,ướt đẫm hít xuống, khá thở giá rẫy như mong muốn thiêu cháy lớp domain authority bên phía ngoài.

Cô biết anh thèm muốn cô vì như thế anh yêu thương mến khung hình cô. Cô cũng biết anh ko yêu thương trái khoáy tim cô, một thực sự giáng mạnh xuống như một chiếc tát, nhức điếng.

Ngay khi anh tiến bộ nhập khung hình cô, ngay lập tức khi anh lấp tràn từng đau nhức nằm trong rỗng trống rỗng nhập cô, cô đang được mơ mòng tưởng rời khỏi một điều, rất có thể anh và cô tiếp tục không thể cuồng sức nóng như vậy này nữa, rất có thể anh và cô sẽ không còn trải qua chuyện hoan ái kích tình nữa.

Đêm ni là tối thác loàn, Vương Kiến Hạo như 1 con cái hổ đói bùi nhùi không ngừng nghỉ thèm muốn cô không còn đợt này cho tới đợt không giống.

Cô biết là anh luyến tiếc, là anh ko nỡ chia tay.

Đêm ni sư ko cự tuyệt, là tự động nguyện kéo lên, là tự động nguyện mang đến anh.

Bầu trời ngoài cơ hửng sáng sủa, Đường Tử Hân vẫn ở gọn gàng trong tầm tay của anh ý. Xuyên qua chuyện hành lang cửa số, cô thấy mây đen sạm kéo lại tràn trời, Mặt Trời như bị ai cơ bắt cóc, ko thấy tăm khá. Gió nổi lên các mùa mạnh mẽ và uy lực thổi tung rèm cửa ngõ, nhị mặt hàng cây bạch trái khoáy sáng sủa sớm đang được nghiêng ngả theo hướng dông tố.

Bầu trời sáng sủa sớm đen sạm kịt, người với những người sáng sủa sớm cũng cần phân chia xa xôi.

Đường Tử Hân thực hiện dọn dẹp vệ sinh cá thể đoạn rồi thay cho vật, cô tiếp cận xách vali lên, nhận ra bạn dạng đằm thắm nhập gương cô giật thột, vẻ mặt mũi cô cũng tệ như chủ yếu xúc cảm của cô ý giờ đây vậy.

Cô hòn đảo đôi mắt, nhìn lại căn chống đợt cuối, góc nhìn tạm dừng bên trên đằm thắm hình ảnh của Vương Kiến Hạo đang được ngủ say bên trên nệm. Đường Tử Hân mơ hồ nước thấy bạn dạng đằm thắm bản thân nằm trong anh điên loạn tối qua chuyện.

Đã cho tới nước đàng này, xoay đầu tuy nhiên chuyện bất khả đua.

Xách vali lên rồi đẩy cửa ngõ chống bước tiến. Xuống bên dưới ngôi nhà đi qua chống nhà bếp đùng một phát Đường Tử Hân nghỉ chân, lưỡng lự một khi cô vẫn chính là toá áo khoác bên ngoài treo tạp dề nhập, nấu nướng vài ba khoản mang đến Vương Kiến Hạo. Cô biết, tối qua chuyện anh bị rượu hành thế này, vẻ mặt mũi cho tới sáng sủa ni vẫn còn đó xoàng xĩnh sắc, tuy nhiên theo đòi tính cơ hội của anh ý nếu như không tồn tại người nấu nướng vật anh chắc chắn rằng tiếp tục nhằm bụng trống rỗng đi làm việc, tuy nhiên như thế cực kỳ ko chất lượng, tiếp tục mau ụp căn bệnh.Trước tiên Đường Tử Hân nấu nướng nước giải rượu mang đến anh trước, nhằm khi anh xuống tuy nhiên cô ko thực hiện đoạn món ăn thì anh vẫn đang còn loại nhập bụng.

Một khi lâu sau, Vương Kiến Hạo trở xuống nhà bếp nghĩ về cũng ko nghĩ về cô tiếp tục nấn ná lại thực hiện bữa sáng sủa mang đến anh. Khi anh tỉnh dậy, cạnh bên nệm rét mướt buốt, vali đựng vật của cô ý cũng không thể, anh nghĩ về cô đang được dứt khoát tách cút. Vậy mà lúc nhận ra bao nhiêu khoản cô bày vẽ bên trên bàn đùng một phát lại thấy cô thực sự vật xứng đáng bị tiêu diệt, di chuyển ko mau cút, còn lưỡng lự ở lại, vì như thế như thế anh sẽ không còn nỡ nhằm cô cút nữa...

Cả nhị bên cạnh nhau bữa sớm, khoảng không gian vẫn thông thường tuy nhiên nhường nhịn như chỉ mất Đường Tử Hân đem loại mới mẻ ở góc nhìn. Vương Kiến Hạo cứ vậy nhìn cô, ăn cũng ko ăn, đôi mắt cũng ko thèm chớp, thực hiện ngón tay thay cho đũa của Đường Tử Hân thiệt ko đương nhiên.

“Em tìm kiếm ra ngôi nhà rồi?” Vương Kiến Hạo thời điểm hiện tại mới mẻ nâng đũa gắp vài ba loại cho vào chén bát.

“Là 1 căn hộ căn hộ nằm tại phía bắc đàng quần chúng.”

Vương Kiến Hạo sau khoản thời gian nâng đũa lại ăn uống hàng ngày vô nằm trong ngon mồm, còn gắp vật mang đến cô, anh tâm trí một ít rồi nói:“Cũng tiện đàng xá.”

Bên ngoài mưa ào xuống, mưa như buông bỏ nước. Đường Tử Hân nhìn ra phía bên ngoài hành lang cửa số, là trận mưa đầu mùa.

Mưa đầu mùa là mưa đem nhiều tạp hóa học vết mờ do bụi không sạch nhất, tuy nhiên khi nó rơi xuống lại trở nên gáo nước tinh khiết có một không hai rất có thể tẩy rửa được vẩn đục của thế gian.

“Anh ko mến mưa đầu mùa.” Vương Kiến Hạo cũng nhìn theo phía đôi mắt của cô ý, giọng anh trầm lắng, hòa quấn với giờ đồng hồ mưa lại càng dễ dàng nghe.

“Em cũng như vậy.”

Cơn mưa đầu mùa rơi xuống, liệu có phải là vô tình hoặc cố ý trở nên mốc lưu lại cho 1 ngày chia tay biệt xa?

Mùa mưa đang đi vào, cô cũng tách cút.

Đường Tử Hân lau chùi và vệ sinh chén bát đũa, Vương Kiến Hạo thì ngồi bên trên ghế, đôi mắt nhìn từng nhất cử nhất động của cô ý, tai nghe giờ đồng hồ mưa lộp độp đập lên hành lang cửa số.

“Đường Tử Hân, những câu nói. anh trình bày em vô cùng ko được quên, em dám quên, thường ngày anh đều cho tới gặp gỡ em nhằm nói lại mang đến em lưu giữ.”

Con tim cô nhói buốt tuy nhiên ý cười cợt lại hiện thị, Vương Kiến Hạo ngôi nhà anh ngày đầu ngày cuối vẫn như thế, áp bức cô một cơ hội bá đạo.

Đường Tử Hân đem áo khoác bên ngoài nhập, xách vali lên, từng bước đi rời khỏi cho tới cửa ngõ đều thấy u ám. Vương Kiến Hạo nhìn theo đòi bóng sống lưng của cô ý, mưa ngoài cơ não nùng, liệu đem não nùng ưng ý anh bây giờ?

Vương Kiến Hạo bước vào, trước lúc Đường Tử Hân kịp đem tay phanh góc cửa rộng lớn này anh ngay lập tức lưu giữ cô lại, tâm tình khích động, anh ôm ghì cô nhập lòng, từng nội dung như nối trở nên mặt hàng kể từ trái khoáy tim tận nhập lồng ngực của anh ý cút nhập vào tai cô.

“Nếu em lưu giữ anh, chớ ngăn bạn dạng đằm thắm bản thân gọi năng lượng điện mang đến anh. Nếu anh lưu giữ em, anh tiếp tục chạy đi tìm kiếm em.”

Sống mũi Đường Tử Hân cay cay, từng nào xúc cảm mơ hồ nước cuộn trào như cơn sóng rộng lớn, chỉ muốn anh chớ ăn ở quá chất lượng với cô.

Đường Tử Hân chỉ khẽ mỉm cười cợt, anh buông cô rời khỏi, tự động tay anh phanh góc cửa rộng lớn nhốt cô lại xuyên suốt bao mon ngày qua chuyện.

Cô nhập tim anh là một trong chú chim nhỏ, cô yêu thương khung trời xanh xao rộng lớn là vòng đeo tay của anh ý. Vậy nên, thay cho nhìn cô héo hao mòn qua chuyện từng ngày nhập cái lồng Fe, anh tiếp tục tự động tay thả cô cút.

Đường Tử Hân nhận ra độ sáng phanh rời khỏi ngay lập tức trước mặt mũi bản thân, cô biết khi bước qua chuyện góc cửa này, anh là anh, một Vương thiếu hụt cao cao bên trên thượng. Cô là cô, một người phụ phái nữ tầm thông thường ko chút quyền lực tối cao. Hai người thuộc sở hữu nhị toàn cầu trái chiều.

Có thể nằm trong công cộng khoảng không gian, ở công cộng một thành phố Hồ Chí Minh, cút công cộng một tuyến đường, tuy nhiên trái tim thì ko công cộng nhịp đập.

Gió bên phía ngoài ghé nhập giá rét, mưa rộng lớn quá, lòng cô cũng chùng xuống. Đường Tử Hân vô thức nhìn bao nhiêu cây cho dù được nhằm nhập góc tường ngay lập tức cạnh tủ giầy. Nhưng cho dù là của anh ý, cô ko thể mang theo.

Thấy cô chần chờ Vương Kiến Hạo đang được nhìn xuyên qua được ý nghĩ về của cô ý. Anh tiếp cận, rút rời khỏi một cây cho dù đen sạm rồi phanh bàn tay của cô ý rời khỏi, đặt điều nhập nhập. Anh nhìn cô, khóe môi sinh ra một ý cười cợt ôn nhu khó khăn chống, anh khẽ trình bày.

“Trời mưa hãy nhớ là đem theo đòi cho dù, nó thay cho anh bao phủ mưa mang đến em.”

Bàn tay thay cho lấy cho dù của Đường Tử Hân bỗng nhiên trĩu nặng, tương tự như thay cho trái khoáy tạ ngàn cân nặng. Cô nâng đôi mắt nhìn anh, là một trong khung trời chân thực khó khăn tin tưởng.

Đường Tử Hân căng cho dù rời khỏi, bàn tay cô bay ngoài tay anh. Cô bước từng bước, chân giẫm bên dưới nước, cô cứ vậy tách cút ko ngoảnh đầu lại, tuy nhiên nếu như đem ngoảnh đầu lại cô biết anh vẫn đứng cơ, nhìn xuống từng bước đi của cô ý.

Vương Kiến Hạo đứng lặng bên trên vị trí, nhìn theo đòi bóng hình nhỏ bé nhỏ của cô ý cút nhập vườn cửa. Hơi giá ở bàn tay Đường Tử Hân vương vãi vấn nhập tay anh vài ba giây sau đang được tan biến hóa, hòa với khá nước mưa tinh ma khiết, anh níu lưu giữ ko được.

Cho cho tới khi đằm thắm hình ảnh của cô ý bị nước mưa lu nhòa, trước đôi mắt anh cô chỉ vị một vết chấm thì cô đang được tiến bộ rời khỏi đàng rộng lớn. Xe tạm dừng cạnh bên cô, trước lúc ngồi vô cô cũng trước đó chưa từng một giây lưu luyến.

Cảnh mưa, anh thu nhập đôi mắt. Hình hình ảnh cô tách xa xôi, anh hằn nhập tim.

Xem thêm: có vợ là cả gia tài

Cả tâm trí anh rơi xuống vực thẳm. Cô cút rồi.

HẾT CHƯƠNG 54.

Thề là chương này thực hiện bản thân tiêu tốn không ít thời hạn lắm í:(((((( cần ngồi nghĩ về rồi viết lách, viết lách rồi xóa:((((((( câu văn cần thuần thục, phù hợp tình cảnh, nghe ngấm nhuần bản thân mới mẻ dám up lên, chứ kinh sợ nội dung chương buồn tuy nhiên nghe câu văn chả buồn tí gì thì người hâm mộ phát âm hụt hẫng lắm:'(((((