truyện đệ nhất kiếm thần diệp huyên

Chương 379: Lấy đao Thanh Long của bạn dạng vương vãi cho tới đây!
 
Chỉ là lên đường ngang qua!  
 
Diệp Huyên bị chọc cười!  
 
Đi ngang qua?  
 
Người trước đôi mắt trọn vẹn ko cần đi qua nhưng mà là cho tới làm gây rối với hắn, tuy nhiên Diệp Huyên cũng ko làm thịt y.  
 
Thu mò mẫm.  
 
Diệp Huyên cưỡi ngựa Hắc Diễm tách lên đường.  
 
Ngay bên trên địa điểm, những giọt mồ hôi rét đang được chảy lâu năm bên trên trán người con trai cầm cố ngôi trường thương.  
 
Gã là Thần Hợp Cảnh đỉnh điểm, cũng rất được xem như là số một trong những nhì vô mới con trẻ của Thanh Châu, tuy nhiên vừa phải rồi y hãi kinh phân phát xuất hiện rằng ở trước mặt mũi Diệp Huyên, trong cả mức độ tấn công trả y cũng không tồn tại, chứ chớ rằng gì cho tới việc ngăn ngừa Diệp Huyên một canh giờ...  
 
Thực lực chênh chếch thực sự vượt lên lớn!  
 
Một lát sau, người con trai rung lắc đầu cười cợt đau đớn, tiếp sau đó con quay người vứt đi.   
 
 
 
Học viện Thương Mộc, Đế Quốc Đại Vân.  
 
Trong đại năng lượng điện, những hướng dẫn cung cấp cao của học viện chuyên nghành Thương Mộc đều xuất hiện, một không khí vô năng lượng điện u ám.  
 
Những nhân tài nhưng mà học viện chuyên nghành Thương Mộc phái cho tới Khương Quốc đang được toàn quân bị diệt!  
 
Đây ko cần trung tâm, trung tâm là Diệp Huyên ko quay trở lại, chỉ 1 mình học viện chuyên nghành Thương Lan cũng đầy đủ khử tinh khiết những nhân tài cơ của học viện chuyên nghành Thương Mộc.  
 
Điều này Có nghĩa là học viện chuyên nghành Thương Lan đang được quật khởi!  
 
Mộ Thanh Huyền ngồi bên trên ghế căn nhà toạ, mặt mũi rét như chi phí.  
 
Từ khi chính thức cho tới ni, học viện chuyên nghành Thương Mộc ở Đại Vân Cảnh đã trở nên thiệt sợ hãi rất nhiều. Mặc cho dù cao thủ Vạn Pháp Cảnh ko bị tiêu diệt từng nào, tuy nhiên những nhân tài bên dưới Vạn Pháp Cảnh đang được bị tiêu diệt rất rất rất nhiều!  
 
Đã thiệt sợ hãi ngay gần hết!  
 
Có thể rằng, mặc dù giờ đây Diệp Huyên ngừng tay lại, học viện chuyên nghành Thương Mộc cũng tiếp tục xuất hiện nay hiện tượng thiếu hụt nhân tài vào trong 1 thời hạn nào là cơ vô sau này.  
 
Suy mang đến nằm trong, những học tập viên con trẻ tuổi hạc này mới nhất là sau này của học viện chuyên nghành Thương Mộc.  
 
Mà giờ đây chúng ta lại bị tiêu diệt tổn thất khoảng chừng năm, sáu mươi xác suất. Nếu Diệp Huyên cho tới Đế Đô, chắc chắn rằng hắn tiếp tục làm thịt cho tới tận học viện chuyên nghành Thương Mộc...   
 
Không ai mong muốn phát hiện ra trường hợp vì vậy xảy ra!  
 
Lúc này, đem người đùng một phát hỏi: “Với vận tốc của Diệp Huyên hiện nay, khoảng chừng bao lâu nữa hắn sẽ tới Đế Đô?”  
 
Một ông lão trầm giọng đáp: “Nếu không có ai cản ngăn thì khoảng chừng mươi ngày là hoàn toàn có thể cho tới Đế Đô”.  
 
Mười ngày!  
 
Giữa năng lượng điện, quý khách theo lần lượt quan sát về phía Mộ Thanh Huyền.  
 
Mộ Thanh Huyền rét nhạt nhẽo nói: “Nếu ko thể lưu giữ chân hắn nhì mươi ngày thì khi viện binh tương hỗ của tổng viện cho tới, mới con trẻ của học viện chuyên nghành Thương Mộc tớ kiêng dè là đã trở nên hắn làm thịt sạch”.  
 
Giữ chân Diệp Huyên nhì mươi ngày!  
 
Vấn đề là làm những công việc thế nào là để giữ lại chân Diệp Huyên trong lúc cao thủ Vạn Pháp Cảnh ko thể đi ra tay?  
 
Mộ Thanh Huyền đùng một phát vùng dậy rời khỏi ngoài.  
 
Trong năng lượng điện, quý khách coi nhau.  
 
Sau khi Mộ Thanh Huyền tách ngoài học viện chuyên nghành Thương Mộc, ông tớ cho tới hoàng cung Đế Quốc Đại Vân tuy nhiên lại bị thị phái nữ ngăn lại ngoài cửa ngõ cung.  
 
Mộ Thanh Huyền coi vô phía bên trong hoàng cung: “Bẩm báo một giờ, tớ mong muốn cầu con kiến Kháo Sơn Vương!”  
 
Thị phái nữ khá khom lưng: “Bẩm Mộ viện trưởng, Kháo Sơn Vương ko ở vô cung”.  
 
Mộ Thanh Huyền nhíu mày: “Không ở vô cung? Vậy đang được ở đâu?”  
 
Thị phái nữ rung lắc đầu: “Nô tì ko biết”.  
 
Mộ Thanh Huyền vắng lặng hồi lâu, sau cuối vẻ mặt mũi ông tớ dần dần trở thành dữ tợn: “Diệp Huyên, là vì ngươi nghiền ta! Nếu ngươi dường như không bỏ lỡ, vậy thì quý khách cùng với nhau ngọc nát nhừ đá tan đi!”  
 
Dứt lời nói, ông tớ con quay người tách lên đường.  
 
Trong hoàng cung.  
 
Một cô nàng ngồi xổm bên dưới khu đất, trước mặt mũi nường tớ là một trong đàn con kiến đen ngòm, cô nàng đang được kiểm đếm từng con cái một: “Một con cái, nhì con cái, tía con cái...”  
 
Lúc này, một thị phái nữ bước cho tới cạnh bên cô gái: “Ngô vương vãi, Mộ viện trưởng đã đi được rồi”.  
 
Cô gái ko vấn đáp, vẫn kế tiếp kiểm đếm.  
 
Thị phái nữ ngoan ngoãn ngoãn tháo lui sang trọng cạnh bên, không đủ can đảm quấy nhiễu.  
 
Không biết qua chuyện bao lâu, cô nàng đùng một phát vỗ tay, phấn khích nói: “Bốn trăm bảy mươi kiểu mốt con cái...”  
 
Nói sắp tới, nường tớ khẽ chau mày: “Sao lại nhiều hơn nữa đối với thứ tự trước một con? Chẳng lẽ kiểm đếm sai rồi? Ta kiểm đếm lại đợt nữa test coi...”  
 
Nói kết thúc, nường tớ lại chính thức kiểm đếm.  
 
Bên cạnh, thị phái nữ cúi đầu không đủ can đảm rằng lời nói nào là.  
 
Lúc này, cô nàng chợt ngửng đầu lên coi thị nữ: “Ngươi mới nhất rằng lão chúng ta Mộ lên đường rồi à?”  
 
Thị phái nữ hấp tấp đáp: “Vâng, Mộ viện trưởng đang được đi!”  
 
Cô gái khẽ gật đầu: “Xem đi ra lão chúng ta Mộ này đang được nằm trong đàng rồi, chưa chắc chắn chừng lão tiếp tục tung ám chiêu gì đâu! Còn Thế giới ngầm nữa! Hai gia thế ko biết xấu xa hổ này, nhiều người vì vậy và lại bắt nạt 1 mình Diệp Huyên người tớ, thực sự không tồn tại lương bổng tâm, không tồn tại tính người 1 chút nào, gian ác, đồ vật ko biết xấu xa hổ... Bản vương vãi ko thể nhịn chuyện này được...”  
 
Dứt lời nói, nường tớ xoay đầu coi thị phái nữ, khó chịu nói: “Đi lấy đao Thanh Long nặng nề ngàn cân nặng của bạn dạng vương vãi sắp tới, bạn dạng vương vãi mong muốn... mong muốn, mong muốn giạng móng tay...”  
 
Thị nữ:  
 
Lại tía ngày trôi qua chuyện.  
 
Diệp Huyên cơ hội Đế Quốc Đại Vân ngày càng ngay gần.  
 
Vào đêm tối, tư bề lặng ngắt! Bầu trời ko trăng cũng chẳng sao, giơ tay lên ko thấy năm ngón.  
 
Trong một vùng rừng núi rậm rì, Diệp Huyên phía trên sườn lưng ngựa Hắc Diễm, nhì tay ôm mò mẫm, nhắm đôi mắt ngủ thâm thúy. Mà ngựa Hắc Diễm ko ngủ, nó vẫn trở về phần bên trước, đơn thuần vận tốc lờ đờ rộng lớn thật nhiều.  
 
Đúng thời điểm hiện tại, ngựa Hắc Diễm đùng một phát tạm dừng, một ông lão đang được đứng trước mặt mũi nó ko xa vời.  
 
Cao thủ Vạn Pháp Cảnh!  
 
Diệp Huyên nhảy xuống sườn lưng ngựa rồi bước về phía ông lão, chẳng bao nhiêu chốc hắn đang được cho tới trước mặt mũi ông lão. Hắn biết ông lão này, đó là ông lão nhưng mà hắn đang được đòi hỏi đối phương tấn công bản thân trước cửa ngõ trở thành ko lâu trước cơ.  
 
Diệp Huyên bước vào trước mặt mũi ông lão, khá thở của ông tớ đùng một phát hạn chế xuống!  
 
Sau cơ khá thở của ông lão càng ngày càng yếu đuối, chỉ giây phút khá thở ông tớ đang được hạ xuống trở thành Thần Hợp Cảnh!  
 
Tự hạn chế cảnh giới!  
 
Diệp Huyên cầm chặt mò mẫm Liên Tú vô tay.  
 
Ông lão coi chằm chằm vô Diệp Huyên: “Bây giờ tớ không tồn tại dự định lấy rộng lớn hiếp nhỏ!”  
 
Dứt lời nói, ông tớ chợt mất tích bên trên địa điểm, ngay lập tức tiếp sau đó 1 bàn tay tấn công xuống đầu Diệp Huyên. Một chưởng tung đi ra, mặt mũi khu đất bên dưới chân Diệp Huyên ngay tức thì nứt toác, đồng thời cơ, một lực chưởng uy lực khoá chặt Diệp Huyên, giờ khắc này Diệp Huyên như bị đè vày một ngọn núi rộng lớn, khó khăn nhưng mà động đậy!  
 
Mà đúng khi này, một mò mẫm thế tất nhiên mò mẫm ý cuộn trào thoát khỏi khung người Diệp Huyên.